Nghe vậy Trì Vi xác định được hai người không có quen biết nhau.
Nhưng nghe Trì An gọi "Bạc Dạ Bạch", tức là cô ta đã biết tên anh ấy, trong lòng Trì Vi đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Nhìn ly nước trên tay anh ta, hàng lông mi của cô buông xuống, đột nhiên giơ tay phủi một cái.
"Oành…"
Trong nháy mắt tay Bạc Dạ Bạch không nước không kịp, chén nước lập tức rơi xuống đất làm ướt nhẹp một mảnh thảm.
"Anh là người đàn ông của tôi, làm sao có thể muốn có thêm người phụ nữ khác."
Cô lạnh lùng nói chuyện, biểu hiện đầy kiêu căng.
Nhìn thấy phản ứng có chút khác thường của Trì Vi, Trì An nhíu mày nhẹ nhàng mở miệng: "Tỷ tỷ, chỉ là một chén nước thôi mà, tỷ đang lo lắng cái gì vậy. Hoặc là, tỷ đối với người đàn ông của mình, không hề có niềm tin…"
Lập tức Trì Vi nghiêng đầu nhìn Trì An, bờ môi cong lên: "Đối với anh ta, tất nhiên tôi có lòng tin. Thế nhưng đối với cô, em gái ngoan của ta, khẳng định là không hề có!