Trì Vi không rõ tại sao cô lại cảm thấy hoảng loạn, sợ sệt và có chút bất an… Những suy nghĩ tiêu cực càng lúc càng chiếm giữ nội tâm cô.
Nhìn ở cuối hành lang có một đôi nam nữ đang đứng ở đó, không khác nào một cặp ngọc bích.
Đầu óc vừa hỗn loạn mà lại vừa trống không, đột nhiên sinh ra mấy phần luống cuống, cô nghĩ nhanh, nhanh hơn chút nữa… Đem người đàn ông đặt vào lòng bàn tay.
Nhìn cô gái từng bước áp sát, đầu tiên Trì An hoàn hồn, đoán được chắc chắn cô ấy đã hiểu lầm…
Chỉ là cô và Trì Vi sớm đã trở mặt, quan hệ không xây đắp thêm.
Vì lẽ đó nếu Trì Vi lại đây và bản thân mình tiếp tục tháo chiếc mặt nạ của Bạc Dạ Bạch xuống thì sẽ có một chút khó khăn.
Nhưng mục đích của cô là muốn nhìn rõ khuôn mặt thực sự của anh ta.
Bởi vậy Trì An không tiếp tục nhìn về phía Trì Vi, giơ tay tiếp tục chạm vào mặt nạ của người đàn ông.
"Đừng đụng vào anh ấy…"
Nhận ra mục đích của Trì An , Trì Vi vội vàng kêu lên.
"Oành…"