Người đàn ông vẫn tiếp tục không nhìn cô cuối cùng lại xoay người bước lại gần.
Trong lòng vui sướng, Lệ Yên Nhiên chắc chắn bảo đảm: "Trì Vi có thể cho thì tôi cũng có thể cho.
Thậm chí, còn thể thể gấp bội…"
Ngay ở khắc tiếp theo bỗng dưng Bạc Dạ Bạch đưa tay ra, một lần nữa nắm lấy cánh tay Lệ Yên
Nhiên, sau đó hướng về phía ngoài cửa, lạnh lùng kéo ra.
" A.."
Lệ Yên Nhiên nhất thời chưa chuẩn bị đã bị té nhào xuống đất, so với khi nãy nghiêm trọng hơn vài lần.
" Có cô ấy rồi, không cần ai khác."
Nhàn nhạt hạ xuống một lời, Bạc Dạ Bạch đóng cửa phòng , sau đó trở lại trong phòng tắm.
Nhìn lòng bàn tay của chính mình, nghĩ lần nữa đụng vào cánh tay của Lệ Yên Nhiên, đôi mắt Bạc Dạ Bạch lành lạnh, như là không cẩn thận chạm vào vật bẩn thỉu nào đó, từng chút một cọ rửa bàn tay.
" Lệ Yên Nhiên."
Ở giây phút tiếp theo, bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó, Bạc Dạ Bạch trầm giọng ghi nhớ cái tên này.