Nghe thấy lời này, Trì Vi ngẩn ra, tiếp đó liền cảm thấy hết sức xấu hổ.
Nếu thật sự không tin, tại sao lại còn hôn cô.
"Lão sư...A!"
Trì Vi chỉ vừa mới mở miệng, bỗng dưng cảm nhận thân thể bị nhấc bổng lên không trung, miệng không kìm được hét lên một tiếng.
Chính là Bạc Dạ Bạch thình lình ôm lấy cô, nhấc bổng lên rồi từng bước mang lên lầu.
Trì Vi cả người đều thấy kinh sợ, lo lắng bản thân có thể sẽ ngã xuống, cánh tay vì thế mà theo bản năng quấn chặt quanh cổ hắn, ngửi thấy mùi lãnh hương thoang thoảng trên ngực.
"Đây chính là cơ hội mà tôi dành cho tiểu thư dùng hành động chứng minh lời cô nói là thật hay giả."
Ban đầu, ý định của Bạc Dạ Bạch chính là không kết giao với Trì Vi.
Không ngờ, cô lại tự tìm đến cửa, không ngừng gọi lão sư, âm thanh nhẹ nhàng lảnh lót mà sâu sắc, chạm tới nơi sâu nhất trái tim.