Đột nhiên, Lê Tuyết Tâm nắm lấy cửa xe, bình tĩnh nói .
"Yêu ."
Thấy đối phương đã hiện nguyên hình, Trì Vi cảm thấy thật buồn cười: "Tôi muốn hắn yêu để làm gì."
"Cô..."
Lê Tuyết Tâm uất nghẹn, ngơ ngác nhìn theo cô gái trước mặt .
"Tình yêu của đàn ông, có thể kéo dài được bao lâu . Cô cũng ngây thơ quá rồi, chỉ cần như thế thôi tôi cũng đã thấy đủ ! Ba năm trước, hắn không yêu cô, vậy thì hiện tại có sao ?"
Trì Vi bình thản hỏi ngược lại, vẻ mặt hết sức thản nhiên .
Nhất thời, Lê Tuyết Tâm như sững lại, cố tình nói: "Anh ấy hiện tại tất nhiên vẫn rất yêu tôi..."
"Hử, ra là như thế . Có thể, hắn còn tình cảm với ngươi, nhưng mà thật ra chỉ là cảm giác nuối tiếc trước đây, sớm đã theo sự ra đi của cô năm đó mà phai nhạt ! Ít nhất, cô cũng nên nhìn xa một chút, hắn không đủ sức bảo bọc cô, nếu không tính đến lợi ích của việc nhà học Hoắc từ hôn tôi, thì càng chẳng có lý do nào để cưới cô về !"