Thấy thân thể của cô, đôi lông mày của Bạc Dạ Bạch hiện ra thật lạnh lùng, không chút ham muốn : "
Tại sao lại không dám. Đại tiểu thư, là chính cô tự tới đây và đưa ra chủ ý bao dưỡng tôi ."
Nhận ra tình trạng của mình, Trì Vi giận dữ và xấu hổ gần chết, cả người cuộn tròn, lấy hai tay vòng trước ngực, giọng điệu phát run : " Bạc Dạ Bạch, anh muốn làm gì . Đưa chăn cho tôi …"
" Ha, đại tiểu thư nghĩ … Bây giờ tôi đang muốn làm cái gì ."
Bạc Dạ Bạch cười khẽ một tiếng, theo đó vuốt ve phần lưng trắng nõn, đầu ngón tay lướt qua xương sườn của cô.
Bỗng dưng Trì Vi cứng đờ, chỉ cảm thấy như có một luồng điện chạy khắp người .
" Tôi ngoan ! Tôi sẽ ngoan ngoãn ? "
Cuối cùng Trì Vi không chịu nổi, mở miệng ra nói một câu .
Lúc này đây cô mới ý thức được bản thân mình đang yếu thế, không thể dùng tính tình tiểu thư của mình, càng không thể cậy mạnh !