Trì Vi để lộ bản chất, thân thể không ngừng run rẩy, lời từ miệng phát ra đầy hoảng loạn .
Dừng lại, nhất định phải dừng lại... Cho dù hắn có đổi ý không muốn bao dưỡng cô nữa cũng đành chịu!
Chỉ tiếc, Trì Vi thân thể yếu ớt, giãy dụa trong vô vọng, đối với người đàn ông như hắn thật không có nửa phần tác dụng .
Bạc Dạ Bạch đè lên người cô, thân thể cả hai hòa làm một, không để lại một khe hở nào: "Lúc này, cô còn bảo ta ngừng lại...Muộn rồi ."
Dứt lời, nhìn cô gái đang dãy dụa dưới thân, dáng vẻ miễn cưỡng, không tình nguyện, Bạc Dạ Bạch lạnh nhạt nói: "Trì Vi, cô chỉ cần nằm yên, không cần phải ham muốn mà còn gắng sức cự tuyệt ."
Không cần ham muốn mà vẫn gắng sức cự tuyệt .
Trì Vi trừng to mắt, không thể hiểu được suy nghĩ vòng vo của hắn .
Vô lý, hắn làm sao có thể thấy được cô ham muốn mà vẫn cự tuyệt . Rõ ràng, cô đang toàn tâm toàn ý muốn cự tuyệt hắn!