Lời nói của Bạc Dạ Bạch chẳng khác nào chỉ bản thân cô không có tự ái, trải qua chuyện này cùng không biết bao nhiêu đàn ông !
Rõ ràng, hắn phải biết, người đàn ông cùng cô … Chỉ có hắn a !
Như đoán ra được cô đang nghĩ gì, anh ta nhàn nhạt hỏi : " Trước tôi, cô vẫn còn trong trắng, làm sao có người đàn ông nào khác được nhỉ ."
Hóa ra đây là điều anh ta muốn nói, Trì Vi thấy không khỏi tức giận.
Rất nhanh, cô thuận miệng qua loa lấy lệ một câu : " Đừng nói bậy ! Tôi nghĩ phía dưới, dài như vậy , chắc chắn không ai so sánh được với lão sư …"
" Nói như vậy, buổi tối đó lên giường với tôi, cô cảm thấy thỏa mãn rồi sao ."
Đôi mắt Bạc Dạ Bạch vẫn trong veo, giọng nói nhẹ nhàng như mây gió.
Nghe xong vẻ mặt Trì Vi cứng đờ, nghĩ đến đêm đính hôn, móng tay đã bấm vào lòng bàn tay tự khi nào, miễn cưỡng vui cười : " Thỏa mãn, đương nhiên ! Bằng không làm sao tôi có thể thay đổi ý định, muốn bao nuôi lão sư đây ? "