" Ở lại bên cạnh cô ."
Bạc Dạ Bạch nghiêng nhìn cô gái, không khác nào cây tường vi mờ ảo giữa một màn mưa mênh mông .
" Đúng vậy, ở lại bên cạnh tôi. Lão sư, anh đồng ý chứ ? "
Trì Vi nói như thừa nhận, tự nhiên cảm thấy có chút thấp thỏm.
Không, tại sao lại thấp thỏm. Cảm giác này không đúng !
Phải biết, bản thân ra điều kiện, có thể nói là hết lòng quan tâm giúp đỡ, giống như biếu tặng người đàn ông này miễn phí, hễ là đàn ông không ngu ngốc thì chắc chắn sẽ đồng ý !
" Đầu tiên là tờ séc để tôi rời đi. Bây giờ lại là những điều kiện này để tôi ở lại. Đại tiểu thư, cô đang làm gì vậy ."
Người đàn ông nhàn nhạt hỏi, vẻ mặt trước sau đều bình tĩnh, hình như câu trả lời của cô gái vẫn không thể nào rõ ràng.
" Tôi nghĩ, nên quan tâm lão sư một chút ..."
Trì Vi chột dạ, cúi đầu nhìn dưới đất, nửa thật nửa giả trả lời.
Liên quan tới hai chữ " Bao nuôi ", nhất thời không nói ra được .