Trì An nhìn thẳng Trì Vi, vẫn chăm chú nói.
Nghe những lời này, bàn tay đánh người của Trì Vi giữ thật lâu ở giữa không trung, không ngừng run rẩy.
Cuối cùng, Trì Vi cười khẩy một cái : " Trì An, được lắm, cô giỏi lắm ! Tôi vẫn nghĩ làm sao cô có thể chịu nổi, mãi vẫn chưa có phản công. Hóa ra là đang ở chỗ này chờ tôi ! Cô nói đúng, quan hệ của cô vào tôi, đã được định sẵn là kẻ thù cả đời …"
Trì Vi nói, buộc mình chậm rãi buông tay xuống, không quay về phía Trì An mà ra tay .
" Ván cờ này, ta thủ đoạn không cao minh như cô, ta thua … Không sao, tôi nhận ! Chỉ là Trì An cô, hãy nhớ cho kỹ, chuyện này chính cô tự mình làm, tuyệt đối đừng hối hận . ."
Dứt lời, ánh mắt Trì Vi xẹt qua bức tranh , cùng với những quyển sách trên bàn, cười mỉm muốn xác thực .
Giây phút này cô thực sự muốn biết .
Một ngày nào đó, khi Trì An rõ chân tướng mọi chuyện, có hay không … hối hận đây ?