Trì Vi nhàn nhạt hỏi, chỉ cảm thấy trái tim không còn cảm giác đau đơn, để lại vô vàn chỗ trống .
Sau đó, cô nhìn vẻ măt cứng đờ của Diệp Tố Chi, có chút gật gù không tự nhiên.
" Nếu, hai người tình cảm không tệ, bây giờ mẹ tôi ở nơi chín suối chắc chắn rất cô quạnh … Chi bằng, hãy để đứa con trong bụng bà, xuống bầu bạn cùng bà ấy đi ! "
Nói xong câu này, Trì Vi bỗng dưng dừng bước, bỏ qua sự nâng đỡ của Diệp Tố Chi .
Sau đó, hướng về cầu thang , đẩy thân thể Diệp Tố Chi xuống một cái .
" A . ."
Ngay sau đó, cô không chút chớp mắt, nhìn Diệp Tố Chi đàng gào rít lên, lăn trên từng bậc cầu thang, cho đến khi đã ở dưới mặt đất .
Khoảnh khắc đó, Trì Vi rất muốn bật cười, dù cho bản thân đang mặc một bộ đồ tang màu trắng .
" Đùng . ."
Rất nhanh, khuôn mặt cô gặp bị một cái tát đánh trúng, cảm giác đau đớn đang lan ra khắp mặt.