Trì Vi ổn định cảm xúc, cố gắng hết sức giải thích để làm cho người đàn ông hiểu .
" Lão sư, nói tóm lại, chúng ta đều theo nhu cầu mỗi bên ! Anh cần lợi ích, tôi cần bao nuôi anh …"
" Trì Vi ."
Bỗng dưng Bạc Dạ Bạch nhẹ nhàng mở miệng nói một câu cắt ngang lời cô .
Trước đây khi hai người tiếp xúc, anh ta luôn hững hờ gọi cô với danh xưng " Đại tiểu thư ."
Đột nhiên hôm nay, lần đầu tiên hắn gọi tên mình, làm cô có cảm giác đặc biệt không nói ra được .
Nhất thời Trì Vi không quen, nhìn ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, trong đó phản chiếu hình ảnh thu nhỏ của mình .
" Tôi là đàn ông, không phải là một món đồ chơi . Chơi đùa như vậy, cô thấy thú vị lắm sao ."
Bạc Dạ Bạch nói với ánh mắt lạnh lùng xen chút mệt mỏi.
Nghe vậy Trì Vi ngẩn ra, theo bản năng phản bác : " Lão sư, tôi không hề trêu đùa anh ! Những gì tôi vừa nói đều là sự thật …"