"Em họ An An, đừng lo lắng. Trong nhà có bác sĩ giúp để ý dượng rồi."
Đằng trước, Bạch Tư Khiêm trả lời Trì An Hảo, hai người cùng đi, trao đổi qua lại gì đó.
Trì Vi tụt lại đằng sau, có chút không yên lòng, không hiểu cô đang suy nghĩ cái gì.
Cũng may rất nhanh, ba người ra khỏi phòng khách, đi ra phía ngoài.
Đêm khuya, một cơn gió lạnh phả vào mặt, đèn đường chói mắt mà lạnh lùng, chiếu sáng nơi tối tăm.
Mắt thấy Bạch Tư Khiêm đi xuống cầu thang trước, tới chỗ đỗ xe.
Trì An Hảo đi theo đằng sau, trên mặt có ý cười nhàn nhạt, chỉ mấy phút ngắn ngủi, hiểu nhiên là trò chuyện với nhau rất vui.
Lúc đó, Trì Vi không biết có phải do ảo giác hay không?
Theo hiểu biết của cô về Trì An Hảo, cô ta đối với Bạch Tư Khiêm có chút quá thân thiết.
Phải biết rằng, tính theo quan hệ thì cô ta nên kiêng kỵ một chút.
Là cố ý, hay là vô tình, Trì Vi không biết, nhưng cũng không muốn biết.