Nghe người đàn ông giải thích, tâm trạng Trì Vi yên ổn hơn.
Tuy là như vậy, nhưng vẫn cảm thấy không nỡ:
"Thầy, nhớ phải uống thuốc, giữ gìn sức khỏe."
Dừng một chút cô lại có chút buồn phiền, chẳng qua xa cách có mấy ngày, không phải mình quá ỷ lại chứ!
Nhưng Bạc Dạ Bạch lại để tay lên vai cô, luồn ra đằng sau, ôm lấy eo của cô:
"Đi sớm về sớm, anh chờ em."
Bỗng dưng anh trầm mặc vài giây, giọng nói hơi trầm xuống một chút, giống như loại rượu say lòng người:
"Vừa rồi ở trong phòng, em làm như vậy….. Anh rất thoải mái."
Bên tai bất ngờ truyền đến một câu như vậy, trái tim Trì Vi run lên.
Ý của câu này hiển nhiên không khó hiểu, là muốn chỉ việc Trì Vi dùng tay giúp anh giải tỏa dục vọng, mặt không khỏi nóng lên, nhiễm một tầng son sắc.
Bởi vì Bạc Dạ Bạch đang từ phía sau ôm lấy cô. Trì Vi theo bản năng muốn quay đầu lại nhìn anh một cái.