Có thể bởi vì đêm qua, mấy người Cung Tinh Tầm phá cửa phòng, nên khóa cửa bị hỏng một chút.
Bởi vậy, Trì An Hảo chỉ vặn một cái, đã thuận lợi mở được.
Mà ở trong phòng, Bạc Dạ Bạch chậm rãi đứng dậy, ưu nhã ngồi ở đó, mặc áo choàng tắm trắng như tuyết.
Chỉ có sắc mặt lạnh lùng hơn so với bình thường, giống như tiên xuống trần, không nhiễm khói lửa nhân gian, cả người không có độ ấm.
Lần đầu tiên trong đời, Bạc Dạ Bạch gặp phải loại chuyện này, anh dung túng một người trong mọi chuyện, mặc cô chiếm hết tiện nghi.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô vứt bỏ anh, không chút lưu luyến. Đêm qua, nếu như không phải cô nhiều lần khóc lóc níu giữ, còn vô tình hay cố ý dụ dỗ, anh sẽ kiên quyết không muốn cô.
Biết rõ, cô uống say, không hề đáng tin. Nhưng cuối cùng, anh vẫn tin cô. Cô luôn mồm nói không hối hận, nhưng sau khi tỉnh lại, lại chỉ để lại một câu xin lỗi.