Nói xong, anh lại ngẩng đầu lên, tủi thân cắn môi: "Điều em nói, em đều quên rồi sao?"
Cô từng nói cái gì?
Mới đầu còn không hiểu, sau đó ký ức trong đầu cô như ùa về, mơ hồ nhớ lại.
(Anh, anh là khóa, em là chìa khóa, ước định bí mật của chúng ta! Anh phải nhớ kỹ, của anh là ổ khóa, khóa lòng, chỉ có chìa khóa của em mới mở được! Em để trái tim mình bên trong ổ khóa tặng cho anh, anh không thể làm mất, cả đời phải đối tốt với em. )
Cung Tinh Tầm còn nhỏ, nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt, nghiêm túc nói từng câu từng chữ.
Sau đó, cậu thiếu niên cẩn thận nhận lấy, nắm trong lòng bàn tay.
Hồi ức dừng lại, trong hiện thực, bên tai truyền đến tiếng nói của Cung Mặc:
"Tinh Tinh, anh là ổ khoá, em là chìa khóa, ước hẹn bí mật nho nhỏ của chúng ta! Anh phải nhớ kỹ, ổ khóa của anh, đã khóa lòng em lại, chỉ có chìa khóa của em mới mở được! Em để trái tim mình trong ổ khóa tặng cho anh, anh không thể làm mất, cả đời phải đối tốt với em."