"A Tầm, cậu là nói... thầy Bạc giả say?"
Mắt hạnh to tròn của Nguyễn Nguyễn trừng lớn, có phần không dám tin.
Chỉ thấy Cung Tinh Tầm hơi híp mắt phượng, cho dù không phải giả say, nhưng ít nhất... anh ta vẫn còn chút tỉnh táo!
Hai người đi đến gần lối rẽ, đang định vào thang máy, liền thấy Trì An Hảo ôm đầu gối ngồi trên hành lang, tựa như đang khóc.
Nhưng, hai người cũng không tiến lên mà trực tiếp rời đi.
Đứng ở góc độ người nhìn, Trì An Hảo rất đáng thương, nhưng chuyện tình cảm từ xưa đến nay vẫn luôn do chính bản thân tự lựa chọn.
Nếu Bạc Dạ Bạch, lựa chọn Trì Vi, vầy thì cho dù Trì An Hảo không chấp nhận được cũng phải chấp nhận.
Chuyện này không chỉ tốt với người khác mà còn là tốt với chính mình!
Mới vừa ra khỏi thang máy, chuông điện thoại của Cung Tinh Tầm liền vang lên, mặt trên hiển thị hai chữ 'Nhan Khê', trong lòng cô liền thấy có chút không ổn.