Lúc này, mục đích của Trì An Hảo đã quá rõ ràng, cô ta có ý nghĩ xấu xa không phải Trì Vi không biết.
Nhưng, biết là một chuyện, trong đầu cô lúc này vẫn đang trống rỗng, cô cắn chặt đôi môi như cánh hoa, khó khăn tiến lên từng bước.
Trái lại, Trì An Hảo chỉ nhìn Trì Vi, trên mặt mỉm cười: "Chị, tự ý xông vào phòng của em có phải không được tốt lắm không? Dù sao..."
Nói tới đây, cô ta hơi nghiêng đầu, khẽ dựa vào trên thân người đàn ông: "Dù sao, hiện tại em và đại ca ca, không tiện gặp chị..."
"Trì... An... Hảo..."
Gằn từng chữ một, hai tay Trì Vi siết chặt thành quyền, vì trước đó gọi đến tê tâm liệt phế, nên giọng nói có hơi khàn.
"Chị, đồ cướp được thì chung quy lại vẫn nên trả về. Là chị cướp đại ca ca từ tay em, em chỉ học chị, muốn cướp lại anh ấy về, hà tất phải tức giận như vậy?"
Lườm cô một cái, Trì An Hảo lạnh lùng nói.