Thấy thế, thân thể Nguyễn Nguyễn phát run, gần như không thể chống đỡ, coi như không nghe thấy khiêu khích của cô bạn gái.
Từ bé đến giờ, cô vẫn luôn lớn lên ở cô nhi viện, hiểu thấu lòng người dễ thay đổi, quan sát tinh tế một chút là có thể nhận ra hư tình giả ý.
Lệ Bắc Thành, anh không vui, từ mấy ngày trước, đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, nói chuyện kết giao.
Khi đó, cô cũng đã phát hiện, không chỉ không vui, mà còn... Trên người trong lúc lơ đãng, luôn lộ ra vẻ bi thương.
Anh là nhị thiếu nhà họ Lệ, cho dù là thân phận, địa vị, tiền tài quyền thế, mọi thứ không hề thiếu.
Không biết, vì sao anh lại như vậy.
Đã từng có ơn cứu mạng, tâm tâm niệm niệm mười năm, chỉ muốn xa xa đứng nhìn.
Chỉ cần anh có thể hạnh phúc, vui vẻ, bình yên.
"Lệ Bắc Thành, đừng khóc."
Bỗng dưng, Nguyễn Nguyễn nói ra một câu, trong đôi mắt hạnh trong suốt sạch sẽ, không nhiễm nửa phần bụi bẩn, giống như trẻ sơ sinh.