Chỉ vì, cho tới bây giờ vẫn biết, anh là người lý trí, có thể nhìn thấu lòng người.
Cô không hiểu anh, nhưng... Anh lại hiểu cô.
"Những lời này, là chính mồm cô ấy nói, em không hề ác ý phỏng đoán, lại càng không nói quá sự thật! Đại ca ca, sao anh lại không tin em."
Trong lòng Trì An Hảo nặng nề, nghiêm túc nhắc lại một lần.
"Những chuyện này chỉ là mặt ngoài, không thể nhận định đây chính là sự thật."
Dáng người Bạc Dạ Bạch gầy yếu, tựa vào chỗ ngồi kia, hình tượng đúng kiểu quân tử đầy dịu dàng.
Trong mắt anh, giống như chứa đựng cả ngân hà, tràn đầy bao dung.
Trong lúc giật mình, Bạc Dạ Bạch hơi nghiêng đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất: "Đại tiểu thư của tôi, cô ấy là một đứa trẻ mềm lòng."
Mắt thấy, đại ca ca dùng giọng điệu ôn hòa, một lòng dung túng cho cô gái mang tên "Trì Vi", trong lòng Trì An Hảo liền trở nên ảm đạm.