Đang nói chuyện hai người đột nhiên ôm lấy nhau, ở nơi tia sáng lờ mờ kia, Trì Vi có thể thấy họ đang tìm mò đối phương, trong miệng thỉnh thoảng phát ra vài âm thanh .
" Ừm … Anh à … Thanh Thu vẫn còn ở đây … Chúng ta về phòng rồi làm tiếp …"
Diếp Tố Chi không chịu nổi nói, âm thanh mập mờ bất ổn .
" Cô ấy không phải đang hôn mê sao, sợ cái gì . Vả lại có tỉnh táo, bản thân dơ bẩn như vậy, lấy tư cách gì mà quản ta ..."
Trong giọng nói của Trì Viễn có sự căm ghét sâu sắc.
" Huống hồ, ngay trước mặt cô ta không phải em thấy kích thích hơn sao. A Chi, nhanh lên, cho ta một chút …"
Vừa nói ông ấy vừa kéo Diệp Tố Chi tiến vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
Do dự vài giây, Diệp Tố Chi vẫn đồng ý, e thẹn giục : " Vậy thì nhanh lên một chút, đừng để Thanh Thu bắt gặp …"
" Nhanh. Nếu như ta nhanh, em làm sao có thể thỏa mãn ! "
Âm thanh ve vãn của đôi nam nữ truyền đến một cách đứt quãng.