Trong lòng có chút không cam lòng, giống như búp măng sau cơn mưa, yên lặng muốn trồi lên.
Bỗng nhiên, Trì An Hảo càng đưa tay, ngăn không được ôm lấy eo người đàn ông, cách khăn tắm dán lên lồng ngực người đàn ông: "Chị ấy không hiểu rõ anh, không biết sự ưu tú của anh, càng không hiểu anh tất cả..."
"Đại ca ca, chúng ta liên lạc sáu năm, anh nên hiểu em, em không có ác ý..."
Giọng Trì An Hảo nghẹn ngào, nước mắt rào rào rơi xuống, xẹt qua gương mặt lạnh buốt.
"Em muốn không nhiều, thật không nhiều... Giống như viết thư, chỉ muốn nhìn anh, chỉ thế thôi."
Cúi đầu thoáng nhìn, cô gái nhào vào lồng ngực mình mà khóc, khóc đến khó tự kiềm chế.
Cuối cùng, quen biết sáu năm, anh cố kỵ, còn để cho cô ta một phần thể diện.
Nhưng đến cuối cùng, không có cách nào làm được..
Trong lúc mơ hồ, Bạc Dạ Bạch có chút bất đắc dĩ, đưa tay kéo Trì An Hảo ra, rút khăn giấy ở bên cạnh ra, đưa đến trước mặt cô ta