"Lệ tổng, vừa rồi cảm ơn anh giải vây. Nhưng mà lời tuyên bố anh nói, căn bản không cần thiết!"
Xa xa, vừa đi khỏi bệnh viện đứng ở bên lề đường, sắc mặt Trì Vi trở nên trắng bệch, cô duỗi tay đẩy Lệ Trường Phong ra, lạnh lùng nói một câu.
Không chỉ như vậy, cô còn cởi áo khoác trên người mình, đưa tới trước mặt người đàn ông.
Liếc nhìn áo khoác của mình, khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày của Lệ Trường Phong đã hòa tan vài phần: "Con gái thời nay quen qua cầu rút ván thế sao? Trì Vi, tôi đang giúp cô."
"Lệ tổng, anh nên rõ ràng, anh có danh tiếng bên ngoài. Nếu như chuyện này bị người ta không kiêng nể gì đưa tin, sẽ khiến cho bao nhiêu người hiểu lầm đây?"
Trì Vi mệt mỏi nói, mắt thấy Lệ Trường Phong không nhận lấy áo, cô cũng không chậm trễ chút nào, vươn tay nhét áo vào trong ngực của anh ta.
Cô đột nhiên xoay người muốn rời đi.