Bạc Dạ Bạch nói rõ ràng, âm cuối khiêu khích, dường như đang muốn trêu chọc người khác.
Không hiểu sao Trì Vi nhận ra người đàn ông bề ngoài điềm tĩnh này bên dưới lại ẩn sâu sự nguy hiểm, bước chân của anh ta dường như không muốn lùi về sau.
Không ngờ, ngay lúc đó, Bạc Dạ Bạch có dấu hiệu đưa ta nắm lấy tay cô, theo sau vùng eo, vòng ra sau lưng.
Trong nháy mắt, Trì Vi cảm thấy trời đất quay cuồng, người này đột nhiên đứng vững, cô phát hiện ra hai người đã đổi vị trí.
Lần này là cô bị ép lưng sát cánh cửa phòng.
Bạc Dạ Bạch dáng người thon dài, giơ tay chống vào bên cạnh cô gái, giống như bông hoa trong nhà tù, cô hoàn toàn bị bao vây bởi khuỷu tay của hắn.
Nhất thời thân thể Trì Vi giãy giụa, hai tay chống trên lồng ngực người đàn ông, cố sức đẩy ra.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, lòng bàn tay Bạc Dạ Bạch giữ hai tay và cổ tay cô, lướt qua đỉnh đầu, mạnh mẽ đặt tại cửa phòng.
Trì Vi hốt hoảng, đã nghĩ nhấc chân lên đạp hắn nhưng không hiểu sao, hắn đã tách hai chân của cô, sau đó đẩy thẳng chân vào, dễ dàng khống chế, nhất thời cô không thể động đậy.
"Bạc Dạ Bạch, anh muốn làm gì...!"
Bị người đàn ông đối xử như vậy, Trì Vi nhất thời cảm thấy sợ sệt, đôi mắt sáng như sao căm giận trừng lên, giữ lấy một chút khí thế còn sót lại.
Chỉ thấy đôi môi mỏng nhợt nhạt của Bạc Dạ Bạch, vẻ mặt bình tĩnh nhưng cũng rất chăm chú: "Thật hiếm thấy đại tiểu thư chủ động như thế, nếu tôi trả lời không muốn chẳng khác nào phụ lòng cô sao?"
Nghe xong, đầu tiên Trì Vi cứng họng không trả lời được, hiểu ra ý của anh ta, khuôn mặt nhuộm một màu đỏ, âm thanh hơi run đáp: "Bạc Dạ Bạch, ngươi dám. . !"
Bạc Dạ Bạch cúi đầu xem kỹ cô gái, bề ngoài cô giương nanh múa vuốt nhưng thực tế bên trong như một con mèo nhỏ, rõ ràng trong lòng đã lùi bước vậy mà ngoài mặt còn giả vờ mạnh mẽ .
"Đại tiểu thư chính miệng mời, tôi có gì mà không dám."
Thuận miệng hỏi ngược lại, Bạc Dạ Bạch tựa như mặt hồ phẳng lặng, đôi mắt ngưng tụ, im lặng không nói ra được những lời sâu sắc.
"Anh nói bậy, tôi không có."
Trì Vi tức giận, ngay lập tức phản bác.
Rõ ràng là hắn đầu óc không thông suốt, tự mình cố ý hiểu sai, còn muốn đổ oan lên đầu cô !
"Không có sao?"
Bạc Dạ Bạch vẫn ung dung hỏi, thái độ hờ hững, không đoán ra được chút nào đoán được cảm xúc thật.
"Không có."
Trì Vi nghiêm túc trả lời, sau đó không nhịn thở được.
Ngay khi cô cho rằng người đàn ông muốn buông thả bản thân, trong lòng vui mừng biết ơn, người đàn ông trầm giọng: "Có hay không, không quan trọng. Quan trọng là, tôi không muốn làm cô …"
Lập tức mắt Trì Vi trợn tròn lên, nghe lời Bạc Dạ Bạch không thể tin tưởng được.
Rất nhanh khuôn mặt nhỏ lạnh giá của cô ngưng lại, đưa ra một lời cảnh báo: "Bạc Dạ Bạch, anh có tin, nếu chạm vào tôi một cái, anh sẽ hối hận cả đời!"
Tên này thật sự đáng ghét, chỉ có một ít nhan sắc giáng trần, cô không muốn tiếp tục trò chuyện, đơn giản sẽ sử dụng thủ đoạn để ép hắn mãi mãi rời khỏi thành phố này.
"Tin chứ, đại tiểu thư Trì gia, tôi có thể nào không tin."
Bạc Dạ Bạch nhẹ nhàng nói chuyện, vẫn như cũ, không một chút xao động, thật khiến người ta không khỏi hy vọng hắn lùi bước nhượng bộ.
"Chỉ là, tin thì làm sao. Chẳng qua, tôi là người sắp chết, từ lâu đã không còn nhiều thời gian… Có thể trước khi chết được nếm thử mùi vị của đại tiểu thư, cũng không tệ lắm."
Vẻ mặt Trì Vi trở nên cứng đờ và cô không ngờ anh ta không bị uy hiếp chút nào.
Bởi vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạc Dạ Bạch cúi người, chậm rãi tới gần trước mắt mình: "Theo ý nghĩ của đại tiểu thư, tôi cố ý xuất hiện ở Học viện Ngôi sao này là cố mưu đồ gây rối… Như vậy, kế hoạch chính là gì. Vậy, cô có cái gì, gia thế hay là thân thể…"
Nói đến đây, con mắt hắn lạnh lẽo như mặt trăng, rõ ràng không có chút ham muốn, nhưng nhìn lại đã khiến Trì Vi nhục nhã đồng thời tim không ngừng đập, mặt không ngừng đỏ bừng lên.
"Gia thế và tiền tài với tôi mà nói, không có chút hấp dẫn nào. Tuy nhiên có được thân thể vừa mềm mại và săn chắc của cô, tôi thấy rất sung sướng. Nếu như vậy, hay là chúng ta làm lại để thỏa mãn ý nghĩ của tiểu thư…"