"Đêm hôm khuya khoắt, con là một đứa con gái, còn muốn đi chỗ nào? Hàng ca bệnh có chút nghiêm trọng, con đi ra ngoài như thế này, nếu ông ấy biết, khẳng định sẽ lo lắng...."
Có thể thấy, Trì Vi không để ý tới mình chút nào, Diệp Tố Chi nhịn không được nói chuyện.
"Ông ấy có kiều thê ái nữ, rồi cũng sẽ dần dần khôi phục thôi. Ngược lại, tôi ở trong nhà, nói không cẩn thận, làm ông ấy tức chết...."
Trì Vi dừng bước, nghiêng đầu thản nhiên nói chuyện.
"Tôi không quan tâm, chẳng lẽ....Các người cũng không quan tâm?"
Vừa hỏi, Trì Vi vừa cười giống như không cười.
Sau đó, ánh mắt thoáng nhìn qua, rơi vào trên thân mấy người hầu: "Mấy người kia, bị tôi sa thải.
Với tư cách là dì của tôi, tốt nhất bà nên thông minh một chút, đừng nhúng tay vào quyết định của tôi!"
Nghe vậy, Diệp Tố Chi khẽ giật mình, chậm rãi nói: "Bọn họ vẫn luôn ở nhà họ Trì, cũng coi là người của Trì lão gia. Đuổi việc trực tiếp như vậy...."