Dù sao, cũng cần liên hệ với nhóm bạn thân, trước đây đã nói rõ ràng, các cô không còn lo lắng.....Còn nói sâu xa, hình như lại không còn người nào đáng để mình nhớ đến.
Thật lâu, Trì Vi nhìn ngoài cửa sổ, không buồn ngủ chút nào.
Trong lúc mơ hồ, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, hình như có người đến.
Xoa mi tâm mệt mỏi, Trì Vi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vừa lúc muốn tiến lên mở cửa phòng.
"Cộc cộc cộc ----"
Cùng lúc đó, có người gõ cửa phòng.
Nhưng lại trực tiếp mở cửa ra, đập vào mi mắt không phải là người ngoài, chính là bà Trần người hầu nhiều năm trong nhà họ Trì, đã nhìn Trì Vi lớn lên: "Đại tiểu thư, lần này lão gia có chút nghiêm trọng, phu nhân và Nhị tiểu thư luôn trông coi, cô có muốn .... đi qua nhìn một chút không?"
Rốt cuộc, Trần tẩu vẫn luôn nhớ tới Trì Vi là một đứa trẻ nhu thuận, từ khi còn có phu nhân tiền nhiệm.