Trì Vi khẽ giật mình, trong lòng tràn đầy dũng khí, không rõ làm sao lại tan đi từng chút một, nhưng lại ráng chống đỡ đáp lại: "Tôi chỉ là không quen nhìn, rõ ràng anh một lòng muốn, nhất định phải giả dạng làm chính nhân quân tử..."
"A, chính nhân quân tử? Đại tiểu thư, là sao... Sao cô lại có suy nghĩ sai lầm như vậy?"
Bạc Dạ Bạch cười lạnh lùng chặn ngang lời cô, hững hờ hỏi lại.
Chỉ tiếc, ý cười chưa đạt đáy mắt.
Không hiểu, Trì Vi đón nhận ánh mắt của người đần ông, rõ ràng xán lạn như sao trời, ngược lại là đám mây đen như mực... Giống như trích tiên nhập ma!
"Đối với cô, xưa nay tôi không phải là chính nhân quân tử. Đương nhiên, cũng khinh thường cái gì gọi là chính nhân quân tử..."
Một câu vừa nói ra, cánh tay dài của Bạc Dạ Bạch duỗi ra vòng lên eo cô gái, sau đó cúi người đè ép.
Trong nháy mắt, tứ chi giao triền chặt chẽ, anh đùa cợt hỏi một chút: "Chính nhân quân tử, hả?"