"Coi trọng tôi?"
Trì Vi chỉ mình, đuôi mắt cong lên một vòng mỹ lệ, sau đó có chút ngửa đầu, không che giấu sự đùa cợt: "Lệ nhị thiếu, kiểu giữ người tổng giám đốc bá đạo này, chỉ lừa mấy cô gái ngốc bạch ngọt. Đối với anh, tôi không hứng thú..."
"Hôm nay không có hứng thú, vậy thì ngày mai..."
"Ngày mai, ngày sau, ngày kia... Lệ Bắc Thành, chỉ cần là anh, tôi vẫn không có nửa điểm hứng thú!"
Trì Vi lạnh lùng chặn lời, không quay đầu lại một chút nào.
"Sao lại quyết tuyệt như vậy? Không có hứng thú, có thể bồi dưỡng hứng thú! Hay là, Trì đại tiểu thư ghi thù trên du thuyền đêm đó, tôi kém chút cưỡng hiếp cô..."
Lệ Thành Bắc vừa nói vừa liếc nhìn cô, sau đó nhả ra một vòng khói thuốc, giọng nói có chút trầm xuống.
"Khi đó, tôi chỉ coi cô như một dâm phụ ở Đế Đô, sớm đã duyệt qua vô số đàn ông, một đôi trời sinh với tôi! Người trưởng thành ở một chỗ, giả bộ ngây thơ làm gì, cũng không phải chỉ là việc kia..."