"Biết rõ tôi sẽ không nhận lấy , sao cô còn cố ý lấy lòng tôi .Có ý nghĩa gì sao?"
Trì Vi cong môi lên, nở một nụ cười trào phúng.
Nhất thời Diệp Tố Chi trở nên ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Vi Vi, ta không hề cố ý, tại sao con lại nghĩ như vậy!"
"Cũng được, như bà mong muốn."
Không thể tiếp tục nghe, Trì Vi lạnh lùng cắt ngang lời, nhìn miếng bánh trước mặt rồi giơ tay hất tung.
"Bộp bộp"
Trong nháy mắt chiếc bánh rời khỏi tay Diệp Tố Chi, rơi xuống đất và vụn bánh văng tứ phía.
Thấy vậy vẻ mặt Diệp Tố Chi trở nên cứng đơ, cánh tay run run đầy lúng túng.
"Trì Vi, Dì có ý tốt mà con lại giày xéo dì. Con còn có chút giáo dục nào hay không?"
Lập tức Trì Viễn chống gậy tiến lên, kéo Diệp Tố Chi xuống, giọng điệu đầy mệt mỏi chất vấn cô.