Nếu cô ấy cần anh, sẽ một lòng tới gần.
Nếu không cần, sẽ một lòng rời đi.
Nếu chỉ đơn giản là đưa tay ra cứu giúp sẽ làm cô nhất thời cảm kích như hoa quỳnh sớm nở tối tàn.
Vì lẽ đó, anh ta thờ ơ nhìn cô cầu cứu trong tuyệt vọng.
Đồng thời trong tâm tư cũng muốn dạy cho cô nhớ kỹ một điều.
Trùng hợp cô gặp anh ta ở Xuân Giang Thu Dạ… Nếu như không có hắn ở đó thì cô quay về ai để cầu cứu đây.
Suy cho cùng cô ấy cũng phải hiểu, trên cõi đời tàn nhẫn này đều không thể nào ỷ lại bất cứ ai mãi mãi.
Vì vậy bản thân phải học cách lớn lên.
Bạc Dạ Bạch biết rõ, Cung Tu không thể không cứu giúp.
Hơn nữa, càng biết rõ khi thấy thái độ của mình Trì Vi sẽ sinh lòng tức giận… Theo tính nết chắc chắn sẽ không nuốt giận vào bụng, ắt một lòng tìm đến bản thân.
Nhưng điều anh ta muốn, chính là… Tự cô đưa mình tới cửa!
Thậm chí sau khi cô mất hết ý chí muốn nhảy vào đài phun nước.