Nơi hành lang yên tĩnh, Trì Vi mặc một chiếc váy điểm những ngôi sao màu xanh, lặng lẽ đứng giữa đường, nhìn kỹ vào phòng bệnh của Lê Tuyết.
Cho đến khi cơ thể bỗng dưng ấm lên, một cái áo khoác quấn lấy thân cô kèm theo một giọng nữ đầy lo lắng : " Vi Vi đứng như vậy cô sẽ đóng băng đấy …"
Nghe giọng nói dịu dàng thân thuộc ấy, Trì Vi gỡ bỏ vỏ bọc của mình, nghiêng đầu nở nụ cười : " Nguyễn nguyễn, cô đến rồi ."
Cô gái được gọi là Nguyễn Nguyễn khoảng mười bảy mười tám tuổi, cơ thể cô trông hơi mập, đôi mắt trong, gò má mang theo một chút béo ú của trẻ con, khiến người khác hết sức dễ dàng có ấn tượng tốt.
Cô đỡ Trì Vi tới nơi cầu thang, ngồi xuống một chiếc ghế dài, sau đó không ngừng xoa nắn hai tay Trì Vi, cố gắng thêm chút nhiệt độ : " Cô xem cô đi, bây giờ đang đầu đông mà lại ăn mặc mỏng manh thế này, nhất định sinh bệnh …"
Chưa nói xong, Nguyễn Nguyễn lơ đãng ngẩng đầu, nhận ra má Trì Vi bị sưng đỏ, không khỏi cẩn thận đặt tay lên : " Trì Vi, mặt cô…"
" Không có chuyện gì, ta không cẩn thận trầy da thôi ."
Trì Vi nói như không đáng kể, không có gì quan trọng.
Ngay sau đó, Nguyễn Nguyễn trước tiên không nhịn được, sau đó khóc nức nở lên án : " Là anh ta đánh đúng không ? Lúc này mà anh ta có thể đánh cô sao …"
Ở trong mắt cô Trì Vi xưa nay rất cao quý, lại như một nàng công chúa, gần như bất khả chiến bại .
Người đụng đến cô, chỉ có thể là người cô quan tâm, nói cách khác … Có thể làm cô bị thương tất nhiên là người có quan hệ thân mật !
" Nguyễn Nguyễn ngốc, người bị đánh là tôi, cô khóc cái gì. Cô hiểu rõ tôi mà, ai có thể để tôi oan ức được chứ, tôi đã sớm đánh trở lại. "
Trì Vi biết Nguyễn Nguyễn rất nhẹ dạ, nên lúc này mới cố ý không nói cũng không muốn Nguyễn Nguyễn đoán ra, chỉ có thể an ủi.
" Cô còn gạt tôi, khi nãy tôi còn nhìn thấy anh ta mang theo Lê Tuyết trở về phòng để lại cô một mình ở bên ngoài ! Thân là chồng tương lai, anh ta không có chút đau lòng nào sao … "
Nguyễn Nguyễn nói ra sự thật làm Trì Vi cảm thấy khó chịu.
Đầu tiên Trì Vi im lặng, sau đó tựa vào Nguyễn Nguyễn, mệt mỏi tâm sự : " Nguyễn Nguyễn, cô nói xem, trên đời này có phải tất cả đàn ông đều như vậy. Rõ ràng người sai trước tiên là anh ta, thế nhưng không chút hổ thẹn từ hôn ! Anh ta cùng Lê Tuyết say rượu mất hết lý trí, gây ra chuyện mang thai, tôi có thể không thèm để ý. Tôi bị người ta bỏ thuốc, anh ta mặc kệ tôi một mình, bất ngờ cùng người đàn ông xa lạ khác phát sinh quan hệ. Vậy mà vừa nghe được anh ta cho là thấp hèn ! Chuyện làm sao nghiêm trọng đến như vậy chứ ."
Tối hôm qua ở buổi lễ đính hôn Nguyễn Nguyễn có đi muộn chút, nghe chuyện của Trì Vi được bàn tán khắp nơi, mơ hồ biết được
Bây giờ cô chính tai nghe Trì Vi thừa nhận, trong lòng nhất thời bất ngờ, không hỏi gì nhiều, chỉ là đau lòng khi thấy Trì Vi khóc : " Vi Vi, cô buông tay đi !"
Trì Vi lặng im suy nghĩ trong chốc lát, giơ tay vuốt ve mái tóc của cô, bình tĩnh kể lại : " Tại sao lại buông tay. Tôi hao hết tâm tư, không tiếc hai lần chuẩn bị cho đính hôn, tự hủy hoại danh dự của mình, cuối cùng cũng có được anh ta. Hiện tại nếu buông tay khác nào dã tràng xe cát . "
Lời nói chậm chạp nghĩ đến Lê Tuyết, bờ môi chế giễu một câu : " Huống chi, Lê Tuyết không xuất hiện sớm, không xuất hiện muộn mà lại xuất hiện ở lễ đính hôn, cô nghĩ xem đây là kế hoạch gì.
Chính là phá hoại việc kết hôn, nỗ lực giành lấy Hoắc Đình Thâm! Ba năm trước tôi cho cô ta lựa chọn, cô ấy đã chọn đi du học. Ba năm sau cô ta lại đổi ý muốn làm người thứ ba dưới tôi, tôi dựa vào cái gì mà giúp đỡ !"
Nguyễn Nguyễn biết Trì Vi đối với Hoắc Đình Thâm tràn đầy cố chấp, tình cảm phức tạp lẫn lộn. Thế nhưng vẫn khuyên cô một câu: " Vi Vi, anh ta không đáng, cô xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn
…"
" Không có gì đáng giá hay không, người khác cho dù có tốt nhưng không phải là Hoắc Đình Thâm tôi đều không ham muốn ! Tuy rằng, anh ta hiện tại có chút không sạch sẽ nhưng không liên quan, tôi không để ý… Ngược lại thứ thuộc về tôi tôi sẽ nắm trong tay ! Tôi sẽ không tự tay ném nó đi, như vậy không phải quá hời cho người khác sao… "
Vò vò đỉnh tóc Nguyễn Nguyễn rồi cười nhạt : " Nguyễn Nguyễn cô không cần lo lắng, mọi thứ tôi sẽ nắm chắc."
Trì Vi chắc chắn mọi chuyện sẽ không dễ dàng thay đổi, Nguyễn Nguyễn chỉ có thể gật gù.
Sau khi đã lấy lại được chút ấm áp Trì Vi liền rút chiếc điện thoại di động của mình ra khỏi túi áo mà Nguyễn Nguyễn mang đến cho.
Nhìn thấy Trì Vi mở điện thoại di động, Nguyễn Nguyễn nhíu mày như là nghĩ đến điều gì đó, vội vã ngăn cản : "Vi Vi, trước tiên cô đừng xem ."