Rõ ràng, nhiệt độ trong xe rất ấm, hoàn toàn rất thích hợp.
Thế nhưng, tay Bạc Dạ Bạch không ngừng ra mồ hôi, càng lúc càng lạnh.
Trì Vi cầm chặt tay hắn, nỗ lực làm ấm lên.
Nhìn thấy hành động của cô, Bạc Dạ Bạch khép đôi mi đen xuống, che khuất hết thảy tâm tư, giọng nói bình ổn: "Đại tiểu thư, cô đang làm gì vậy?"
Nghe thấy câu hỏi này, Trì Vi mới bình tĩnh trở lại, nhìn hành động của mình, nhanh chóng buông tay hắn ra.
Theo đó, nhìn hệ thống làm ấm bên trong xe vẫn còn hoạt động, đột nhiên lên tiếng: "Tôi bao dưỡng anh, nhất định phải quan tâm anh...Việc này lẽ nào không nên làm?"
Vừa nói cô vừa nhìn người đàn ông có thần sắc trắng nhợt, mệt mỏi trước mặt.
Đột nhiên, Trì Vi nghĩ đến điều gì đó, chậm rãi hỏi từng chữ: "Lão sư, anh có tiền sử bệnh tim, cho nên khả năng chịu đựng...yếu hơn người bình thường đúng không?"