Ánh mắt nhàn nhạt, từ sâu trong cổ họng cảm thấy có chút mệt mỏi, đau đớn, anh nhẹ nhàng rút khăn tay ra, đặt lên miệng.
Đến khi hạ tay xuống, chiếc khăn tay trắng muốt đã dính đầy máu đỏ, giống như đóa hoa đỏ thắm nở rộ.
Nhớ đến cô, cũng vì cố kìm tiếng ho khan, lo sợ cô sẽ sợ hãi, cố gắng tìm cách để không làm phiền đến anh… Nếu như lại nhìn thấy cảnh này, cô ấy sẽ còn phản ứng như thế nào nữa cơ chứ?
Hơn một nửa khả năng chính là sợ hãi mà khóc lóc, thậm chí còn thảm hơn cả một đứa trẻ, thật sự khiến người khác vô cùng bất lực!
"BạcDạBạch…"
Đúng lúc này, cô nhẹ nhàng gọi tên, chậm rãi bước ra.
Lúc này Bạc Dạ Bạch tiện tay ném chiếc khăn tay dính máu vào trong thùng rác, chậm rãi cầm lấy ly nước, bình tĩnh uống vào hớp, rửa sạch đi mùi máu tươi vẫn còn vương trong miệng.
Thời điểm đặt ly nước xuống, cũng là lúc cô chậm rãi đi đến, dáng vẻ xinh xắn đáng yêu, mái tóc dài buông thõng, gương mặt thanh tú yêu kiều.