Đại tiểu thư, tôi chỉ là một con người bình thường, cũng sẽ biết ghen tuông… biết đố kị!
Một câu nói này cũng đủ làm Trì Vi ngơ ngác, giống như là bản thân đang nghe nhầm điều gì đó .
Người đàn ông trước mặt, không phải là ai khác mà là Bạc Dạ Bạch.
Gặp gỡ anh ta, nhất định sẽ bỏ lỡ cả một đời.
Hắn ta tao nhã, lành lành và thần bí, lại có chút cao ngạo, như một vị thần linh trên trời, chỉ lặng lẽ quan sát thế gian.
Sự dịu dàng của anh ta cũng là một lòng trắc ẩn hiếm thấy.
Vì lẽ đó cô nhận ra rằng hình như xưa nay bản thân mình chưa từng hiểu thấu hiểu anh ta chút nào.
Bây giờ, anh ta lại ở đây, nói rằng bản thân… ghen, thêm cả đố kị!
Nhất thời Trì Vi có chút cảm giác dằn vặt nhưng vì câu nói này mà lòng trở nên yên tĩnh trở lại.
Căn bản lời nói của anh ta còn làm cô tưởng rằng… Là anh ta đang để ý bản thân mình nói lời không giữ lời, coi như là một cách để tính sổ sau.