Cứ như thế hai người trở về phòng bệnh, vừa mới mở cửa bước vào thực sự không thể nhẫn nhịn nổi nữa, đột nhiên xoay người rồi trở tay đẩy anh ta ra.
"Oành…"
Trong nháy mắt vì bị Trì Vi đẩy một cái đôi chân Bạc Dạ Bạch lùi về phía sau và cơ thể áp sát cửa phòng.
Trì Vi liền đưa tay nhấn một cái, lợi dụng thế chủ động của mình đứng bao vây trước mặt người đàn ông và nói: "Bạc Dạ Bạch, từ lâu trong lòng anh đã cho rằng… Tôi không được từ chối anh, có đúng không?"
Khi hỏi câu này, bản thân Trì Vi cảm thấy mình có chút nóng vội, sợ là sẽ vội đánh mất đi sự kiên định của bản thân hay là sẽ có chút chán ghét, chán ghét vì không thể cứng rắn và nhẫn tâm hơn.
Bạc Dạ Bạch nhìn Trì Vi với dáng người nhỏ nhỏ và thấp hơn mình một đoạn, vậy mà cô đang vây hãm anh ta, rõ ràng là đang cố hết sức và rất kiên định.