Chỉ tiếc anh ta quá mức thờ ơ để động lòng, liền lùi cả người về sau rồi dựa lên vách tường.
Nhưng Trì An lại tiếp tục tiến lên một bước, lợi dụng thế bị động của Bạc Dạ Bạch, đặt một tay lên bờ vai của hắn, tay còn lại lặng yên thả xuống.
Nhìn thấy cô định đưa tay ra mở đai áo tắm, bỗng dưng anh ta nắm lấy cổ tay cô:
"Trì An, tôi chỉ nói một lần, đừng trở thành mẹ mình. Và tôi, cũng không phải là Trì Viễn."
Nghe xong hành động của Trì An đột nhiên cứng đờ, y như lần đầu tiên, đáp án vẫn là từ chối, thậm chí còn tệ hơn vậy.
Ẩn ý trong lời nói của anh ta, cô vờ như không nghe thấy, vẫn ngoan cố tiếp tục :
"Đại ca ca, không thử một chút, làm sao anh biết tôi không sánh được với Trì Vi."
Nói xong lời này bản thân cô cũng mất đi kiên trì, cũng chẳng còn dũng khí để chịu đựng thêm bất cứ mũi dao nào trong lời nói của anh ta, ngay lập tức kiễng gót chân lên.
Sau đó nhắm vào vị trí của đôi môi, đang muốn hôn vào nó.
"Oành."