Lệ Nhất Phàm ừ một tiếng, sau đó nói với ông ta tình trạng của An An.
Anh mới xoay người đẩy cửa ra, nhìn thoáng qua, An An đã mặc xong áo ngủ, ngồi ngốc ở trên giường.
Tóc cô xõa xuống, nhìn không rõ mặt, cho nên không biết cô đang nghĩ gì.
Bác sĩ gia đình gọi cô một tiếng:
"Tiểu thư An An, trừ chân ra cô còn đau chỗ nào nữa không?"
Nghe được giọng nói, cô mới ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, mắt to như quả nho tím, khiến người ta nhìn một cái liền khó mà quên được. Cô không chỉ kế thừa vẻ đẹp ngọt ngào đáng yêu của Mạc Thanh Yên, trên mặt còn có một tia yêu dã của Lệ Đình Tuyệt.
An An như vậy thực sự cực kỳ đẹp, mặc váy ngủ công chúa màu trắng, tóc xõa rối tung, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, đôi mắt mông lung đầy hơi nước.
Lệ Nhất Phàm thật sự rất không muốn để người ngoài nhìn thấy dáng vẻ này của cô, muốn chết.
Nhưng nghĩ đến vết thương của cô, anh chỉ có thể lạnh giọng nhắc nhở:
"Chỉ có bắp chân trái của cô ấy bị thương mà thôi."