Sau khi nhìn đến số 9, thang máy lại không đổi số nữa, cô ấn vào nút thang máy, đi vào.
Đây là một bệnh viện tư nhân, người bệnh vốn không nhiều lắm, hơn nữa còn vào giờ này, vì thế ngay cả bóng người cũng không thấy.
Thang máy dừng lại ở tầng 9, trong nháy mắt cửa mở ra, An An có chút khẩn trương.
Cô vốn nhát gan, trễ như vậy tới bệnh viện, trong lòng rất sợ hãi. Rất sợ một khi mở thang máy, nhìn thấy hình ảnh không nên nhìn.
Mới vừa đi được vài bước, liền đâm vào lòng một người đàn ông, cô khẩn trương lui về phía sau một bước.
''Thật xin lỗi!''
Bật thốt lên những lời này, cảm giác ánh mắt kia, dường như có chút quen thuộc.
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Lệ Nhất Phàm, vẻ mặt cậu lạnh lùng, không giống với cậu lúc bình thường.
''Sao em lại ở trong này?''
Cậu lạnh lùng hỏi, trên mặt biến hóa rõ ràng. Môi mỏng nhếch lên, dường như không mấy vui vẻ.
An An giơ tay sửa sửa tóc: ''Em, em tới đây nhìn xem thôi.''