Hai người đều không nói gì, chỉ nhìn ra bên ngoài, trang viên vào ban đêm rất đẹp, có thể nhìn tới những bóng cây xinh đẹp, bên trên treo đầy đèn màu.
An An dù muốn xem nhẹ sự tồn tại của cậu cũng rất khó, ánh mắt của cậu thường thường rơi trên thân thể cô, cô có chút không được tự nhiên giơ tay sửa sửa tóc.
''Nhà anh thật đẹp!''
Thực ra cô cũng không phải lần đầu tiên đến đây, trước kia học trung học cô và Đường Đường thường xuyên sẽ về bên này, đối với nơi này cô còn rất quen thuộc.
Lệ Nhất Phàm ghé mắt nhìn cô, lông mi cong cong của cô nhè nhẹ run, môi nhấp nhẹ cùng nhau, dường như có chút khẩn trương.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy cô khẩn trương, trước kia cô cực kỳ thích nói chuyện, hơn nữa từ nhỏ liền đặc biệt khéo hiểu lòng người. Lúc cậu chơi bóng sẽ đưa nước lau mồ hôi cho cậu, lúc cậu học tập, cô sẽ ngồi ở một bên an tĩnh đọc sách.