Ánh mắt Lệ Cảnh Hàn hơi hơi biến hóa, môi mỏng hơi hơi mím chặt, nắm tay cô cũng mạnh hơn một chút.
Nhưng mà cái gì cậu cũng chưa nói, ngay cả câu lừa gạt cô cũng không nói ra miệng.
Lâm Sơ Tâm nở nụ cười, nhưng trong nụ cười này lại bao hàm quá nhiều thứ, cô tút tay mình về.
''Em biết tâm ý của anh rồi, chúng ta chia tay đi.''
Nói xong cô đứng dậy trở về phòng mình, Lệ Cảnh Hàn vẫn ngồi ở phòng ăn, ngồi rất lâu rất lâu. Mãi đến khi Trương Thải Thải cho rằng bọn họ đã rời đi, đi ra ngoài lấy nước nhìn thấy một mình cậu ngồi ở chỗ kia.
Bối cảnh có chút cô đơn, còn mang theo chút bi thương.
Cô cảm thấy được nhất định là mắt mình có vấn đề, người đàn ông này làm sao có thể cô đơn và bi thương được. Cậu có được những gì mà người khác không có, bất kể là ngoại hình hay tiền tài, cậu đều là rồng trong loài người.
Chẳng lẽ, bọn họ cãi nhau sao?
Hình như cô đâu nghe được tiếng cãi nhau, vậy sao cậu lại một mình ngồi ở chỗ này?