Ánh mắt Lệ Nhất Phàm hơi hơi tối lại, thản nhiên kìm nén liếc cô ta một cái.
''Tôi không có thời gian.''
Sau đó sải bước đi về phía trước, duỗi tay bắt lấy tay An An.
''Anh đưa em trở về.''
An An quay sang, nhìn Lãnh Tư Nhan.
''Nhất Phàm, bạn gái anh bảo anh đưa cô ấy về.''
Từ khi nhìn thấy người phụ nữ kia, nghe thấy giọng nói của cô ta, tâm tình cô liền bị hủy hoại, không tốt lên được.
Lệ Nhất Phàm nhíu mày: ''Cô ta không phải là bạn gái anh.''
Nạp Lan Tiệp mở miệng nói: ''Lệ thiếu bận rộn như vậy, tôi rất rảnh rỗi, để tôi đưa An An về là được. Huống hồ cô ấy đi theo tôi đến, tôi có nghĩa vụ phải đưa cô ấy về.''
An An cũng không nói gì thêm, cô định rút tay về.
Mắt Lệ Nhất Phàm lại trở nên thâm hơn một chút, cậu không muốn buông tay.
Lãnh Tư Nhan đi tới: ''Lệ thiếu, tôi có thứ rất quan trọng muốn đưa cho anh, anh cần gì nhất, anh hãy tự quyết định đi.''