Dục giữ cửa khóa lại, sau đó xoay người, đối diện với Lăng Tử Mạt đang tức giận, khóe miệng cậu cong lên ý cười.
''Đường Đường, chúng ta đến ban công ngắm sau uống rượu, bên ngoài quá ồn rồi.''
Ý tứ không cho cô ra ngoài cực kỳ rõ ràng, mà Lăng Tử Mạt sao lại không thấy được.
Hai tay cô ôm ngực, tròng mắt hơi chuyển, không muốn để ý tới cậu.
Dục chỉ có thể tiến tới ôm cô vào lòng: ''Đường Đường, anh đã sớm chuẩn bị tốt rượu, em đừng làm cho anh thất vọng, được không?''
Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô hơi thả lỏng lại.
Cô xoay người lại ôm lấy cổ cậu: ''Dục, anh em thật sự thích An An, chỉ là em cảm thấy anh ấy có lẽ có nguyên nhân nào đó nên mới không thổ lộ, em không hy vọng bọn họ bỏ lỡ nhau.''
Dù sao cô cũng hiểu được cái cảm giác yêu mà không được, sau đó thống khổ mất đi, cái cảm giác ấy thật sự rất khó chịu, giống như liên tiếp bị xé toạc vậy.