An An tao nhã uống cháo, sau khi nghe cậu nói, đáy mắt có một tia dao động.
Giống như đây là lần đầu tiên cô cảm thấy được, người thích cô, liền biết tất cả về cô, ví dụ như thời khóa biểu của cô.
Mà Lệ Nhất Phàm, nhiều năm như vậy, bọn họ gần như đều ở cùng một ngôi trường, ngoại trừ vài năm cậu xuất ngoại với anh của cô. Thế nhưng cậu chưa bao giờ biết thời khóa biểu của cô, cũng chưa bao giờ từng ăn bữa sáng cũng cô.
Càng không muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh cô, thời gian gặp mặt của bọn họ tối đa là ở trong những bữa tiệc. Tình cảnh như vậy, cô lúc ấy vậy mà còn cảm thấy rất tốt đẹp.
Hiện giờ nghĩ lại, thật sự rất bi ai.
Cô nâng mắt lên, vẻ mặt cực kỳ nhạt nhẽo, nhưng mà cô lại không từ chối.
''Ngoại trừ đi học em cũng không có chuyện gì khác cả.''
Dù sao Nạp Lan Tiệp đối với cô mà nói cũng là một hồi ức rất tốt đẹp, cái nhẫn trên cổ này đã theo cô hơn mười năm, bọn họ coi như là bạn bè hơn mười năm rồi.