Hàn đưa tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ ngắn hồn hồng của cô: ''Đừng lo, cậu ta sẽ tự động quên thôi.''
Với hiểu biết của cậu về Nhất Phàm, cậu ta không phải là loại người nhiều chuyện.
Lâm Sơ Tâm than nhẹ một tiếng: ''Em đi mua bữa sáng đây.''
Cô cứng đầu xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, lúc đi ra Lệ Nhất Phàm đã ngồi ở trên ghế sofa rồi.
Toàn thần cậu là tây trang màu xanh đậm, trên mặt ôn hòa đạm mạc, không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc gì.
Thật giống như vừa rồi cậu không hề nhìn thấy cái gì cả?
Như thế là tốt nhất, đỡ khiến cô cảm thấy xấu hổ.
''Hai người tán gẫu, em đi ra ngoài mua bữa sáng, Lệ thiếu gia muốn ăn cái gì?''
Cô khách khí ôn hòa hỏi, vẫn duy trì bình tĩnh tự nhiên.
Lệ Nhất Phàm liếc cô một cái, ánh mắt nhàn nhạt, không có bất cứ cảm xúc gì.
''Về sau gọi tôi là Nhất Phàm là được rồi, tôi và Hàn là anh em tốt.''
Lâm Sơ Tâm nở nụ cười: ''Ừm, vậy Nhất Phàm, anh muốn ăn gì?''