An An sau khi nghe thấy lời nói của cậu, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt bắt đầu tập trung lại.
''Anh hai...''
Cô nhào vào lòng cậu, khóc lên tiếng.
Lý thẩm và bác sĩ Đặng đều rũ mắt, tam tiểu thư mà bọn họ biết trước kia đều rất vui sướng, cả ngày vô ưu vô lự, được mọi người yêu thương nâng trong lòng bàn tay.
Cô chính là công chúa nhỏ chân chính, xinh đẹp như vậy, lại thiện lương như vậy, rốt cuộc là ai đã biến cô thành thế này?
Sau khi An An khóc đủ rồi, liền dùng giọng khàn khàn nói.
''Anh hai, anh phải giúp em, cho dù người khác có tốt, cũng không phải Nhất Phàm.''
Con người đôi khi đều như vậy, đã nhận định một người, luôn cảm thấy người khác đều không tốt bằng người đó. Thực ra không liên quan đến tốt hay xấu, không phải người đó, liền không liên quan đến hạnh phúc rồi.
Dục ôm cô, nghe tiếng khóc của cô, nhẹ gật đầu.