Cô khóc đủ rồi, mệt mỏi nên ngủ trong lòng cậu.
Hàn không biết mình đã lộ ra chỗ nào, nhưng cô có thể hiểu được lòng cậu, tuy nhìn cô khá tùy tiện nhưng cặp mắt kia rất tinh, hoàn toàn nhìn thấu cậu.
Cậu ôm cô nằm xuống, có một số việc, đã ăn sâu trong lòng cậu nhiều năm.
Cậu cho rằng ai cũng không thể nhìn ra, không nghĩ tới người nhìn thấu cậu lại là Sơ Tâm, cô thật sự đau lòng.
. . . . .
Ngày hôm sau, Sơ Tâm tỉnh lại, nhìn thấy mình đang nằm trong ngực cậu mà ngủ, kinh ngạc lui lại, suýt nữa thì rơi xuống giường.
Eo cô bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt, sau đó lần nữa bị ấn vào trong lồng ngực kiên cố của cậu.
"Cẩn thận một chút."
Giọng của cậu khi mới tỉnh lại cực kỳ gợi cảm, nghe thấy làm Lâm Sơ Tâm run rẩy không thôi.
"Sao em lại ở chỗ này?"
Cô khó khăn nhớ lại, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Hai mắt Lâm Sơ Tâm sáng ngời: "Lệ nhị thiếu, là cậu ta nói cho anh?"