Lệ Cảnh Dục sửa lại quần áo của mình, sau đó đi ra chỗ cửa.
Lăng Tử Mạt nhanh chóng chỉnh lại quần áo, quay lại soi gương, giơ tay lau son môi bị lem ra, sau đó ra toilet cùng cậu.
Ở cửa toilet có rất nhiều người đều nhìn về phía cô bằng ánh mắt nóng bỏng.
Cô nhướng mày, đi qua các cô ấy, trở về gian phòng riêng kia.
Mễ Nhi thấy cô đã trở về, hỏi.
"Sao cậu đi lâu vậy?"
Lăng Tử Mạt cầm túi của mình lên: "Mễ nhi, tớ phải đi rồi, cậu cứ chơi đi."
Cô không lấy lòng Trần đạo diễn, giờ cô cảm thấy lấy lòng Dục còn tốt hơn so với lấy lòng đạo diễn. Hơn nữa cô cũng không thích đạo diễn này, nâng đỡ Trần Ngọc Nhi như vậy làm cô càng khó chịu.
Mễ Nhi khẽ gật đầu: "Tớ tiễn cậu."
"Không cần, cậu cứ ở đây đi."
Lăng Tử Mạt ấn cô ấy ngồi xuống, sau đó xách túi rời đi.