Sở dĩ cậu ta tổ chức hoạt động hôm nay là muốn nhân dịp này thổ lộ với cô.
Lâm Sơ Tâm nghe cậu ta hỏi, cô ngẩng đầu, mỉm cười xinh đẹp.
"Không có việc gì, gần đây thân thể không tốt lắm."
Trương Thải Thải cũng thấy cô có vẻ không vui, vì thế ghé vào tai cô hỏi.
"Cậu cả Lệ không muốn tới à?"
Lâm Sơ Tâm lắc đầu: "Tớ không biết."
Sau đó cô xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một cây anh đào cổ thụ thật đẹp lướt qua, cả quãng đường đi cô đều ngắm phong cảnh.
Xe dừng lại trước một trang viên, Trương Thải Thải kêu một tiếng sợ hãi.
"Oa, trang viên này rất nổi tiếng đó, có suối nước nóng, còn có thể nướng đồ ăn, là một sơn trang rất rất nổi tiếng."
Lâm Sơ Tâm thấy cô vui vẻ như vậy, liền ôm chầm lấy cô.
"Sao cậu biết rõ thế?"
Trương Thải Thải đắc ý: "Chỗ nào có đồ ăn ngon, chơi vui mình đều rõ như lòng bàn tay ấy."