Lâm Sơ Tâm nhìn hai nam một nữ ngồi ở phòng khách, chợt nhận ra người nhà họ Lệ đều có vẻ bề ngoài vô cùng xuất sắc.
Lệ tiểu thư không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà tính cách cũng rất tốt, có sự mềm mỏng nhu hòa của nữ giới. Cô là kiểu phụ nữ mà ai nhìn thấy cũng muốn bảo bọc yêu chiều.
Người còn lại có vẻ ngoài cực giống Lệ Cảnh Hàn hẳn là cậu hai nhà họ Lệ trong truyền thuyết, khuôn mặt đẹp đẽ của cậu còn tinh xảo hơn cả nữ giới. Hơn nữa nụ cười nửa mỉm kia quả thật là câu hồn đoạt phách.
Ánh mắt cô đảo qua từng người trong phòng khách, lúc nhìn thấy Lệ Cảnh Ngôn, cô chợt thấy vị tiểu gia này có vẻ ngoài xuất chúng, tuy tuổi còn nhỏ nhưng mặt mũi đều toát ra vẻ kiên nghị, hẳn tâm trí cậu không non nớt như vẻ bề ngoài.
An An bước lên trước: "Đại ca, chị Lâm."
Lệ Cảnh Dục liếc nhìn Lâm Sơ Tâm, dường như hôm nay cô rạng rỡ hơn một chút, dù chỉ trang điểm rất nhẹ, nhưng khuôn mặt cô vốn xinh đẹp nên trang điểm nhẹ thế này lại càng tươi tắn hơn.