Lệ Đình Tuyệt híp mắt cười, sau đó hôn lên trán cô.
Có cô ở trước mắt, anh vĩnh viễn đều cảm thấy tốt đẹp, giống như chỉ cần thấy cô cười, thế giới của anh liền ngập tràn ánh mặt trời.
Lương Mộc Tình cùng Nam Cung Di đi ở phía sau, Lương Mộc Tình cười nói.
"Tình cảm giữa Lệ thiếu và Tiểu Yên vẫn không hề thay đổi, ngày càng tốt hơn."
Thấy Tiểu Yên hạnh phúc như vậy, cô cũng rất vui.
Nam Cung Di khẽ ừ một tiếng: "Cô ấy thật sự hạnh phúc. Anh trai rất chiều chuộng cô ấy, luôn quan tâm tới cô ấy, đặt vị trí của cô ấy lên đầu tiên."
Đàn ông giống như anh, vừa mạnh mẽ, vừa tuấn tú, có thể đối xử với một người con gái như vậy, hẳn là rất yêu đi.
Là phụ nữ thì sẽ đều hâm mộ Tiểu Yên.
Hai người nhìn nhau.
"Vì sao chồng của chúng ta không tri kỷ như vậy chứ?"
Nếu Nam Cung Ngạo và Lệ Đình Phàm cũng làm như vậy, hai người hẳn sẽ rất cảm động.
Đáng tiếc hai tên đầu heo kia không tới, là không nhớ hai người sao?